Nỗi Buồn Cô Liêu
Tĩnh mịch chiều buông cạn chén sầu
Tia vàng lẩn khuất tận nơi đâu
Khói sương bảng lảng trời u ám
Hay ảm đạm tâm, bóng ngả mầu
Bởi ngỡ tin rằng nợ trúc mai
Tình duyên vạn kỷ nối trâm cài
Kết tơ lẩy khúc mộng hồ điệp
Bút trải thương dòng gửi đến Ai
Bao nhiêu háo hức của con tim
Xao xuyến ngân vang thoắt lặng chìm
Gió thổi trưa hè sao vội vã
Vải thưa rách toạt nỡ nào kim
Anh giối gian chi rải luỵ phiền
Hoa tàn rụng vỡ sõng soài hiên
Không yêu lấp lửng trong lời nói
Khiến giọt mưa thu rớt quạnh miền
Phũ phàng định mệnh mãi trêu ngươi
Héo hắt dung nhan nhạt nụ cười
Màu mỡ đất đai đồng bát ngát
Xá gì lác đác, để mà bươi
Cõi dạ phì nhiêu đã trĩu oằn
Anh còn đón nhận, kéo nhiều ngăn
Bướm say khoảnh khắc rồi lơ đãng
Lẳng lặng bay đi cắt vết lằn
Thôi anh về lại với Người Ta
Kỷ niệm niêm phong thảy xuống phà
Rẽ lối từ nay đường nghịch phía
Ví dầu gặp gỡ cũng như pha.
July 25, 2019
Tam Muội