Thần Giao Cách Cảm
Mặt nước im lìm soi bóng nguyệt
Sương mù bảng lảng lạnh không gian
Nhớ nhung da diết miền cô tịch
Ruột xót, tim dàu, khoé lệ khan…
Thuở Nàng tuổi độ đôi mươi
Thanh tao nét ngọc nụ cười hồn nhiên
Mượt da má lúm đồng tiền
Ửng hồng e thẹn, thôi miên tấc lòng
Lặng thầm cầu nguyện hằng mong
Đừng cơn gió đẩy, chớ vòng xám vây
Đổ giông tuyết trắng ngập đầy
Khiến hoa tàn tạ hao gầy xác xơ
Trái ngang nghịch cảnh sẵn chờ
Sóng dồn Ta địu, vỡ bờ Ta kham
Vụng tu oan nghiệt cõi phàm
Thăng trầm trôi nổi ngục giam đọa đày
Hứng luồng thăm thẳm đắng cay
Chảy mòn trụi đá, trâu giày tâm can
Hay chôn huyệt mộ băng hàn
Nhiêu khê cổn cổn, khổ đan trập trùng
Còn hơn thấy bạn tình chung
Truân chuyên dầu dãi mịt mùng đa đoan
Sấm buông sét dập bàn hoàn
Nghiệp đời lớp lớp tân toan trải đường
Tử Đằng thấu hiểu tơ vương?
Có nghe tiếng vọng ngàn phương hãy về
Tương phùng khoảnh khắc phu thê
Phôi pha trầm mặc não nề Dấu ơi…
Trăn trở canh khuya dạ rã rời
Lời Chàng văng vẳng, áng sao rơi
Hư hư thực thực đêm hồ mộng
Thắt quặn niềm riêng hỡi đất trời!
August 26, 2019
Tam Muội