Nàng Về Với Mảnh Hồn Đau
Nàng hí hửng hành trang lên thành thị
Bỏ quê nghèo dung dị tháng ngày qua
Vội vã quên những khoảnh khắc đậm đà
Bên Tía Má với bà con chòm xóm
Nàng khoác chiếc đầm nhung phơi lồi lõm
Đính kim tuyền đom đóm đậu nhành mai
Gót giày cao thêm bóng bẩy hình hài
Nét mộc mạc chân chai vùi dĩ vãng
Bầu lộng lẫy xa hoa đêm suốt sáng
Tập tễnh chìm ngả ngớn nhện mạng vây
Cợt phấn hương chén cạn chuốc vơi đầy
Buông sàm sỡ ngất ngây vòng âu yếm
Đoản truỵ lạc “hắc i vê” truyền nhiễm
Chóng dễ dàng đoạt chiếm trọn dung nhan
Nghiện xì ke ma túy khổ lụy tàn
Kiếp vất vưởng treo làn sương khói mỏng
Trời bảng lảng, tạ từ nơi võng lọng
Quay trở về trông ngóng được người thân
Mái tranh xưa kỷ niệm thuở cơ bần
Nay đổ nát, chết trân Nàng đứng khựng
Niềm ray rứt tảng băng chìa tay hứng
Trễ tràng ôi! Lững thững bước lũi lầm
Đã hững hờ xoá sạch khối tình thâm
Giờ sót lại mưa dầm tê buốt giá
Cuộc phè phỡn khiến Nàng rơi sa ngã
Tuổi xế chiều lã chã giọt ăn năn
Muộn màng không! Khi vết cắt thấm lằn
Đời cô độc trĩu oằn sâu tâm khảm.
September 11, 2019
Tam Muội