Nợ Tao Nhân
Lững thững non cao bóng nguyệt tà
Soi hình thất thểu khuất dần xa
Trông theo nghèn nghẹn dòng dư lệ
Nặng trĩu tâm tư…ngang trái mà…
Thư phòng diễm tuyệt đoá hồng nhung
Cánh thiệp đầu xuân sánh bước cùng
Chan chứa những lời tha thiết gửi
Mộng ngày kết trọn mối tình chung
Hai chiếc tròn xinh đính hột này
Đợi chờ hợp cẩn nhẫn đeo tay
Ôi chao mọi thứ như nhoà nhạt
Nhún nhảy quay cuồng rớt giọt cay
Tự trách em đây trót dại khờ
Giam đời cô tịch phổ nguồn thơ
Nhặt mây đuổi nắng gom luồng gió
Để lác đác vàng dệt thảm mơ
Tự trách em đây muốn vọng tầm
Trải hồn da diết dưới trời râm
Lắng nghe tiếng dế chừng non nỉ
Cho nhói tấc lòng, rỉ rả âm
Tự trách em đây bút miệt mài
Bởi ngàn sấm chớp phủ chông gai
Thấu cơn dầu dãi trùm dương thế
Bao nỗi thăng trầm bấy nạn tai…
Chẳng thể nâng khăn thắm chỉ hường
Can chi sầu lẻ, Bậu hoài thương?
Dẫu sâu đáy dạ tương đồng cảm
Nhưng nợ tao nhân dấn đoạn trường
Nên đành khép lại mảnh tơ vương.
February 2, 2020
Tam Muội