Tình Buồn Mênh Mông
Đêm buông dần sao trí não triền miên
Bừng ngọn đuốc muộn phiền bao nghĩ ngợi
Nghe hụt hẫng thời gian vui hồ hởi
Bỗng khói mờ phất phới quyện không trung
Chớm Hạ sang mà lạnh lẽo khôn cùng
Vang âm ỉ mông lung trời da diết
Những ấm áp yêu đương từng mãnh liệt
Thoáng chốc thành cay nghiệt giáng vào tim
Tình thơ trao tha thiết đã bị dìm
Cả tâm huyết nhặt ghim làm khúc nhạc
Niềm rung cảm phải chăng giờ rải rác
Hứng lặng thầm lác đác giọt châu tuôn
Anh quên rồi ngày tháng khắn khít luôn
Thuyền hờ hững theo nguồn rong biển lớn
Nâng bọt trắng hả hê lùa sóng gợn
Lòng bạc lòng, đau đớn chỉ riêng mang
Níu kéo ư! Hay khóc chuyện nhỡ nhàng?
Ôm nuối tiếc bẽ bàng cho duyên số
Nào lầm lỗi, há đeo hoài mạng khổ
Để xuân tàn lại rộ đoá trầm tư
Ánh sao mai vẫn lững thững trù trừ
Còn bóng tối ngần ngừ chưa chịu khuất
Hoặc muốn xiết tâm can vùi phẫn uất
Trả nợ đời là luật của hoá công?
Trút cạn lời than, thổi tắt lửa hồng
Thôi bận bịu ngóng trông người Lãng Tử
Cắt phím lỡ xoá cung sầu chất ứ
Từ nay đành xếp chữ dệt vần mơ.
May 4, 2020
Tam Muội