Thế Thái Nhân Tình
Chiều buồn thả bộ ra sau hè
Gió thổi đong đưa mấy rặng tre
Chao lượn tung tăng đàn cá cảnh
Nhịp nhàng da diết tiếng sầu ve
Cảnh vật nên thơ ấy vậy mà
Cõi lòng trĩu nặng trỗi ngân nga
Cái gì nghèn nghẹn nơi tâm khảm
Ray rứt con tim chợt vỡ ra
Đã sắp trải qua nửa chặng đường
Cuộc đời sóng gió lẫn tai ương
Xót xa khắc khoải nhân tình bạc
Ngẫm nghĩ suy tư cảm chán chường
Ham chi chớp nhoáng bả sang giàu
Ghanh ghét tranh đua lừa hại nhau
Trước mặt chị em lời chót lưỡi
Sau lưng toan tính trả thù sâu
Lạc lỏng cô đơn chẳng đoái hoài
Lạnh lùng ngoảnh mặt biết gì ai
Chê bai đay nghiến còn xua đuổi
Hận tủi phũ phàng nỗi đắng cay
Bần cùng túng thiếu vạn người khinh
Một thuở hương say nay phụ tình
Tri kỷ tri âm thời lạnh nhạt
Thâm ân phỉ báng “thứ cùng đinh”
Khi rách cơ hàn lắm kẻ chê
Công thành doanh toại, bạn ê hề
Đây tri đấy kỷ kia tri bỉ
Lấp liếm gian manh, quả não nề
Oái oăm cái số mạng long đong
Hờn trách than chi cho bận lòng
Thanh thản xuôi theo dòng định mệnh
Chết rồi cát bụi về hư không.
June 24, 2018
Tam Muội