Lạc Mộng Sầu Quyên
Đêm một mình ngất ngưởng chuốc men say
Uống quên hết đắng cay nơi trần thế
Niềm hụt hẫng siết con tim kiệt quệ
Kiếp phong trần dâu bể phủ đầu xanh
Gió lao xao lùa lạnh quấn đơn mành
Mắt gợn sóng long lanh chìm nỗi nhớ
Đời phiền muộn khúc tơ đồng lỡ dở
Rũ đoá hồng ngẫm nợ xót lương duyên
Ở phương trời anh gối mặn thuyền quyên
Nồng ân ái phỉ nguyền xây hạnh phúc
Nhấm vị ngọt thoả cương trường thúc giục
Dìu vóc ngà tay múc ánh trăng đêm
Có khi nào khoảnh khắc chạnh về em
Ôm mộng tưởng khát thèm hương cỏ lạ
Hay hờ hững để băng ngàn hoá đá
Phút giây rồi rẽ ngả tách ngăn đôi?
Em hiểu rằng không thể cản mây trôi
Nào níu kéo đắp bồi thêm vương vấn
Đò trể bến lênh đênh cam thờ thẫn
Đếm giọt buồn đong ngấn lệ khoé mi
Em trót trao dẫu biết chẳng được gì
Ngoài héo úa sầu bi dài nhức nhối
Vì số mệnh dễ dàng đâu thay đổi
Nên gạt lòng đành dối khoả khuây vui
Càng muốn chôn sao cứ mãi ngậm ngùi
Nghe hồn vỡ sụt sùi trong tĩnh lặng
Tình yêu hỡi! Nát nhàu canh trống vắng
Mảng sương lòng trĩu nặng gánh đìu hiu.
March 9, 2019
Tam Muội