Ức Oan Sương Phụ

Côn trùng tấu biệt khúc thê lương
Đáy huyệt cô đơn lạnh thấu xương
Quạ hú, dơi kêu, lời Lữ Khách
Gợi hồn uất nghẹn rớt hàn sương

Gió thét mây đùn tiếng sấm suông
Đọa đày én nhỏ đỗ mưa tuôn
Kiếp trần vốn dĩ nhiều cay đắng
Hủy hại dáng hoa hầu bớt buồn

Những tưởng tơ trời thắm đượm mơ
Trăm năm gối mộng xoá chơ vơ
Nào hay phím rạng duyên mai trúc
Phối ngẫu thờ ơ trước hững hờ

Xuôi ngược trên sông với chiếc đò
Bao chiều vắng khách buồn co ro
Áo tiền cơm gạo đào đâu có
Lặn lội hanh hao thân võ vò

Dằng dặc nỗi sầu điệu nhặt khoan
Bôn ba vất vả trĩu lo toan
Nợ nần suy tính nào yên giấc
Lại bị mắng rầy dâu chẳng ngoan

Cố nhịn lặng im nén muộn phiền
Mẹ càng đay nghiến chuỗi triền miên
Mây giăng nhện bám đời u tịch
Tuyệt vọng rộng lần khiến đảo điên

Cuộc đời nghiệt ngã đoá hồng nhan
Đẩy xuống vực sâu ải thế gian
Cõi chết tận cùng rơi nghịch cảnh
Hoa tàn nhụy rã cảnh ly tan

Thất thểu vong linh mệnh khiến xui
Dật dờ vất vưởng nắm tro vùi
Xa con đứt ruột vạn chua xót
Tĩnh mịch lan man luống ngậm ngùi

Quạnh quẽ tái tê nhìn lá phai
Nấm mồ vắng khói héo canh dài
Vấn vương da diết miền cô độc
Khắc khoải, đoạn trường, hỏi mấy ai?

Tiếng kẻng thu hồn thúc giục trôi
Rạng hồng ló dạng trải chân đồi
Phút giây từ tạ niềm lưu luyến
Lữ Khách nay đà hiểu cút nôi!

October 24, 2018
Tam Muội