Chỉ Còn Lại Đống Tro Tàn
Gió thổi lạnh kéo thời gian đằng đẵng
Trăng khuya tròn sao chẳng thấy người đâu
Trách hoá công đẩy nghịch cảnh gợn sầu
Cho khoé lệ nhạt mầu rưng thảm thiết
Chốn đô thị sóng trùng trùng cách biệt
Quạnh nhớ thương da diết phủ trang đài
Đêm chập chờn nghe tiếng gọi liêu trai
Hoài phấp phỏng đường dài chân nối tiếp
Ôi trời hỡi! Trớ trêu đầy oan nghiệp
Cỏ mồ xanh chôn kiếp sống thăng trầm
Em rụng rời vật vã mối tình thâm
Nay còn lại dư âm buồn thăm thẳm
Mộng tan vỡ chẳng bờ chia vạn dặm
Hay tơ đồng phai thắm lạc hương yêu
Mà tại em hời hợt dưới khung chiều
Giăng mây xám tiêu điều lên khung ảnh
Vội vong thệ bởi bầu thanh vành vạnh
Nhoáng hào quang lóng lánh ngưỡng non ngàn
Đông giao mùa vẫn nắng đẹp chứa chan
Tô cành lá đậm làn môi thêm sắc
Nhưng ai hiểu mảng sương mù dày đặc
Siết ẩn tàn gieo trắc trở long đong
Đoá tương tư ray rứt tận cõi lòng
Đành bội bạc ngược dòng trôi bảng lảng
Niềm hối hận rải rêu phong luồng sáng
Gieo hững hờ dĩ vãng khúc chênh vênh
Giờ chăn đơn gặt hái chuỗi bồng bềnh
Nhịp cầu lỡ mông mênh đời vô định.
March 30, 2019
Tam Muội