Tự Tình Nơi Biển Vắng
Đây kỷ vật luyến lưu xin trao trả
Giấc mộng tình rỉ rả gợn sầu bi
Bao trái ngang cay đắng mãi siết ghì
Thôi rẽ lối duy trì thêm chỉ khổ
Trời bảng lảng lặng nghe ngầm sóng vỗ
Đoá hồng nào chẳng rộ lúc hương yêu
Như vàng tia rực rỡ dưới ban chiều
Gió lất phất sáo diều tung thẳng cánh
Nhưng phận hẩm nhặt gom buồn trĩu gánh
Đượm u hoài nghịch cảnh chốn trần gian
Đành buông tơ phím đứt đoạn cung đàn
Dẫu vất vưởng hứng hàn sương lạnh rớt
Bão cuồn cuộn trầm ưu tăng từng đợt
Bọt trắng dồn lớt phớt thủy triều dâng
Tợ ngàn kim châm chích khắp khung tầng
Chuỗi cô quạnh mắt quầng thâm nức nở
Những mơ ước cuốn theo dòng dang dở
Xám mây luồn trắc trở ngưỡng truân chuyên
Bao vấn vương da diết siết câu nguyền
Của một thuở chung thuyền êm đềm lướt
Gió lồng lộng cát lầu đang sướt mướt
Nước biển đùn đẩy trượt xuống đại dương
Chìm đáy sâu trống trải suốt dặm trường
Tim vỡ vụn chia đường lòng se sắt
Duyên khép lại liệm chôn mồ tím ngắt
Nợ tan rồi cùng thắt thẻo cơn đau
Kể từ nay trọn quả đã nát nhàu
Đời hụt hẫng miếng cau trầu nhạt nhẽo.
April 8, 2019
Tam Muội