Âm Ỉ Hờn Ghen

Đỉnh cao lơ lửng tầng mây
Đàn buông thảnh thót ngất ngây cõi lòng
Khoát tay vén bức màn song
Nhài hoa ngan ngát trời trong nguyệt ngần

Gió vờn ngọn liễu ngoài sân
Côn trùng non nỉ xa gần vang vang
Thư phòng chợt ngẫm xốn xang
Thương người phong độ, đẹp càng phải lo

Đêm qua anh Sáng ướm dò
Bởi hòn Núi Ngự, chống đò vượt sông
Muốn tung cánh nhạn bềnh bồng
Vu Sơn thoả mộng, phượng rồng lượn bay

Ban sơ nào có tánh này
Bỗng dưng chúm chím mặt quay cười thầm
Chả là toan tính mưu âm
Bẻ bông, ngắt nhụy, ươm mầm, nhả hương

Thoạt nghiêng lệch lối sai đường
Hay chừ nhan sắc rớt mương dính sình
Còn đâu khoé ngọc lung linh
Trắng da mượt tóc nụ xinh đọng vành

Tháng năm còm cõi tuổi xanh
Muộn phiền thao thức suốt canh khổ sầu
Ai yêu trốn khỏi câu mâu!
Chẳng giữ vị trầu, cau bủa quết vôi?

Nếu như phớt tỉnh đi rồi
Một mai rạn vỡ tình trôi mịt mù
Nghìn xưa vốn dĩ trượng phu
Thấy trăng ngấp nghé vội ru giấc nồng

Hỏi rằng nổi đoá sao không?

November 12, 2019
Tam Muội