Dĩ Vãng Một Thời

Dĩ vãng phủ mầu lam khói sương
Chiều quê tịch mịch đến khôn lường
Bờ tre, ruộng lúa, dòng sông chảy
Vài cánh chim cò lững thững bương

Tắc lưỡi thạch sùng bật tiếng than
Nhịp khua đồng vọng vượt không gian
Hàng lau, bụi cỏ, bi ai cuốc
Đã xoáy cõi lòng điệu ngổn ngang

Vẫn sống âm thầm trong nỗi nhớ
Tháng năm phơi phới của thời qua
Thương nàng thiếu nữ vừa xuân sắc
Gửi trọn tin yêu dưới nguyệt tà…

Trời thu lá đổ tím rừng phong
Áo trắng trinh nguyên nhẹ gót hồng
Tha thướt dịu dàng, hoa chớm trổ
Gió lùa tơ liễu quyện lưng ong

Lảnh lót ngân nga rót mật vào
Trái tim cằn cỗi nỗi xôn xao
Mịn da, mượt tóc, chiếc răng khểnh
Rịt khựng trái tim, hỡi má đào!

Trao nụ hôn say cuối hẹn hò
Đợi chờ giao ước, nét buồn xo
Lệ rưng khóe mắt, lời từ tạ
Thất thểu dáng em bước xuống đò

Gió thoảng đong đưa gợn mặt hồ
Giang sơn trĩu nặng gánh ba lô
Chí trai hồ hải đời ngang dọc
Thỏa ý bình sinh thuyền nhấp nhô

Bóng nhạn vẫy vùng giương ngọn sóng
Tung hoành xoải cánh dạt trùng khơi
Lạnh lùng hờ hững duyên mai trúc
Thẳng bước hiên ngang chọc biển trời…

Bấy nay tiếc nuối thuở vàng son
Chuỗi đón hoàng hôn, khuyết lại tròn
Sương ướt môi mềm ru giấc điệp
Ngây hồn Lãng Tử trải đầu non

Mạch sầu day dứt đọng hàn băng
Lạc mất em rồi đêm trở trăn
Mạt lộ anh hùng giờ khắc lụn
Đâu rồi cái tuổi nẩy chồi măng?

September 23, 2018
Tam Muội