Bước Trần Cô Liêu

Nếu chúng mình thấu hiểu được lòng nhau
Thì đôi lứa hẳn không màu u ám
Luôn đối diện với gam sầu ảm đạm
Sắt se hồn, lạc lõng, bám cô liêu…

Gót lang thang vô định dưới bóng chiều
Duyên nợ đã rót nhiều ly cay đắng
Chuỗi ngày tháng giam cầm trong trĩu nặng
Nước xoáy vòng cũng gắng gượng xuôi theo

Nhưng hỡi ôi! Thảm trạng kiếp thân bèo
Chừ vữa nhụy, cánh teo, cành tan tác
Trôi thất thểu dập dềnh trên sóng bạc
Cuối đời đành phó thác nghiệt trời cao…

Ước một lần nhẫn nại chịu đổi trao
Đem khúc mắc đang bào mòn tấc dạ
Hay ưu uẩn bởi ngoằn ngoèo sỏi đá
Đọng nỗi niềm buồn bã vốn từ đâu

Hoặc tỏ bày, tường tận, ngẫm thật sâu
Hề trắc ẩn há khâu vào tâm trí
Chẳng trống trải nếm đêm dài mộng mị
Nghe côn trùng non nỉ điệu thê lương…

Nắng vàng buông yếu ớt phủ con đường
Thầm đếm bước mà như đương lệch hướng
Còn chi nữa vòm xanh đôi Long Phượng
Nhỡn nhơ đùa vui ngất ngưởng cánh dang

Lầm lũi về giọt lệ bỗng oằn mang
Muốn níu kéo quãng thiên đàng năm cũ
Vẳng vi vút hoá chăng làn gió hú
Cảm nhận tình trường, tế vũ hoài rơi.

March 27, 2020
Tam Muội