Chiếc Nón Nghĩa Tình
Ngọn trưa hè đẩy dạt mấy hàng cau
Bông lác đác trắng màu trên thềm vắng
Căn nhà nhỏ cũng đương chừng tĩnh lặng
Góc phản nằm trĩu nặng khối buồn xâm
Đưa khẳng khiu giấu giọt lệ rớt thầm
Mắt hướng vọng trầm ngâm miền xa thẳm
Ông khuất núi sau thời gian đằm thắm
Trút nghẹn ngào gửi gắm lại đàn con
Bấy năm qua da diết đến bào mòn
Đêm trăn trở héo hon tàn nhan sắc
Hứng buốt giá, nguyệt đơn, sương dày đặc
Mà ngậm ngùi khoảnh khắc quặn buồng tim
Tay lần mò ve vuốt những đường kim
“Khua” nắp tráp vội chìm theo ngày tháng
Quai vải đỏ, tua ngà tơ, đổi dạng
Nhưng nghĩa tình vẫn sáng tợ vầng trăng
Nhớ thủa nào khí hậu đổ lạnh băng
Cơn gió lốc thổi phăng vành nón lá
Ai nhặt được, sửa sang rồi đón trả
Trả nợ lòng, trả cả mối lương duyên
Tưởng ấm êm hạnh phúc trọn phỉ nguyền
Nhưng sao phải truân chuyên tròng gãy gánh
Nơi trần thế một mình ên hiu quạnh
Ôm ưu hoài sóng sánh đọng dòng châu…
Ráng chiều buông, nghiêng ngả, ngả nghiêng đầu
Chàng đứng đó giang cầu Ô Thước đợi
Nàng thanh thản gót hài trong nắng mới
Vai cận kề hồ hởi bước ngao du.
May 31, 2020
Tam Muội