Xin Lỗi Dấu Yêu Ơi

Sau buổi họp bỗng nhiên lòng trống trải
Quán ven đường ghé lại tách cà phê
Hương vị thơm sao khứu giác não nề
Đang chầm chậm kéo lê vùng tâm khảm

Chiều sa mạc sắc xuân dường u ám
Mới bốn giờ đã ảm đạm không gian
Khiến chùng dây réo rắt điệu cung đàn
Gieo vương vấn, non ngàn trông thăm thẳm

Yêu dấu hỡi! Tháng ngày duyên đằm thắm
Cơn gió vô tình, gặm nhấm thương đau
Cho bóng nghiêng thất thểu bước dàu dàu
Lời giã biệt xuống tàu ưu uất nghẹn

Lẫn bực tức dùng dằng nhưng kìm nén
Khối trầm tư chận nghẽn mạch máu sầu
Nghĩa đượm nồng, ai nỡ chuốc bể dâu
Câu hẹn ước dài lâu chừng sương khói

Ngồi đây ngẫm nghĩ, ăn năn len lỏi
Chuỗi bất đồng để mọi chuyện trở nên
Đứt đoạn can tràng, nguyệt rớt tuyết rên
Đêm ủ dột quạnh mền ôm phấp phỏng

Đường phía trước với bao nhiêu kỳ vọng
Nào muốn đem băng đóng phủ trường giang
Hãy thứ tha, cùng cưỡi hạc thiên đàng
Giữa mây nước thiếp chàng nghe sóng vỗ

Chẳng gắt gỏng, lạnh lùng, hay phẫn nộ
Hứa trọn đời vẫn trổ Cát Cánh hoa
Như trăng kia vành vạnh há nhạt nhoà
Hoài khăng khít giao thoa trong trời đất.

March 21, 2020
Tam Muội