Tiết Đông Hoài Niệm

Thuở xưa trai trưởng ở trong nhà
Cha Mẹ cưng chiều sướng thả ga
Bè bạn thầy cô đều cảm mến
Tuổi đời sung túc khúc ngân nga

Khi lên mười bốn anh sang Tây
Chăn gối nệm êm sống đủ đầy
Làm lụng tay chân nào vất vả
Thời gian ăn học chuỗi phây phây

Một chiều đông ấy dưới sân trường
Tà áo sinh viên phủ tuyết sương
Lơ đễnh em quên che áo khoác
Đứng run cầm cập, xót anh thương

Lẹ làng cởi chiếc ấm Cha mua
Dí dỏm nửa vui nửa chọc đùa
“Cô bé bận vào không kẻo lạnh
Ốm rồi ai nổi tiếng chanh chua!”

Lúng liếng mắt nai bộ dập dờn
Người đâu lịch thiệp giọng man mơn
Rót bao mật ngọt lời trau chuốt
Lại khá phong trần đức độ hơn

Trong lớp đám ong hỏng sánh bằng
Còn giàn phượng vỹ thích ga lăng
Lân la quấn quýt hàn huyên chuyện
Em thẹn e dè chẳng nói năng

Trời xui đất khiến luyến lưu ai
Nhịp quả tim hồng rộn rã hai
Hương đoá loang tình khua chớm nở
Rồi duyên thắm đượm tóc trâm cài

Năm dài tháng rộng nhẹ nhàng trôi
Xanh mượt trầu cau ửng sắc rồi
Thuyền nước êm đềm xuôi biển cả
Ngọt ngào tiếng khóc trẻ đầu nôi

Phu thê vun xới mái gia đình
Quyến thuộc chúc mừng câu hiển vinh
Anh đạt y khoa danh rạng rỡ
Ngập trời hạnh phúc toả lung linh…

Nay phím ngân cung khảy nguyệt cầm
Thương chồng ẩn hiện nét hoa râm
Bỏ công gắng sức siêng đèn sách
Tận trái tim em ngưỡng mộ thầm.

January 4, 2019
Tam Muội