Có Phải Duyên Thời
Buồn dâng tâm khảm bước lang thang
Ghé quán Trà Hương ở cuối đàng
Thưởng thức đậm đà khơi trí giác
Hầu vơi khoảng trống, ngớt hoang mang
Ngẫm phận hẩm hiu mãi đoạ đày
Nếm toàn vị đắng lẫn chua cay
Tình yêu ngỡ tưởng hồng duyên nợ
Nào biết hoá công khéo sắp bày
Cả hai thấu hiểu, lắm dung hoà
An ủi vỗ về những dịu xoa
San sẻ ngọt bùi trong cuộc sống
Nhưng rồi chẳng đặng, trễ tàu toa
Để tháng ngày qua nhói cả lòng
Tơ chùng vướng mắc cảnh long đong
Xót xa cánh nhạn chìm cô lẻ
Da diết chim ruồi nức nở mong…
Bỗng ngắt dòng suy bởi cạnh bàn
Một chàng chững chạc, ngón tay đan
Trung niên dày dạn màu sương gió
Lịch sự mở lời đến hỏi han
Cảm giác xập xình gợn tấm tranh
Quả nghiêng khởi động thoảng lay cành
Mơ hồ quen biết thời tiền kiếp
Thoáng chốc chừng như chớm tựu thành…
Hoàng hôn lấp ló phía chân trời
Khoảnh khắc chuyện trò nhặt thảnh thơi
Quyến luyến chia tay dời gót ngọc
Dường nghe lác đác lá sầu rơi
Gặp gỡ bây chừ có thể không?
Mà sao vương vấn, lại tương đồng?
Âm vang róc rách luồn tim mạch
Mát tợ mưa phùn đang rải bông.
December 1, 2019
Tam Muội