Đắng Đời
Chiều Chủ Nhật đến cà phê quán
Đợi chuyện trò với bạn kết giao
Bỗng dưng vẳng giọng ả đào
Xuống câu trắc trở nghẹn ngào uyên ương
Tia vàng vọt như đương đồng cảm
Đông lững lờ nhẹ chạm nỗi đau
Nhìn từng hổ phách sánh màu
Đan xen nhỏ giọt úa nhàu tâm tư
Nhấp một ngụm nghe chừ day dứt
Vị đắng chua gọi giựt cõi lòng
Bao năm mòn mỏi thầm mong
Tháng bảy Ngâu ròng nhặt buổi chung đôi
Niềm hy vọng, nhưng rồi phai nhạt
Bởi duyên trần lầu cát dở dang
Sóng xô nước rẽ chia đàng
Hoạ chăng còn lại mênh mang gập nghềnh
Con thuyền mộng lênh đênh biển cả
Gió lạnh lùng thổi ngã buồm giăng
Trái tim lý trí dùng dằng
Để đêm thao thức uống trăng khuất ngàn
Ngoài ô cửa lan man bướm trắng
Biết về đâu khi nắng dần buông
Đỉnh cao dày đặc xám luồng
Chợt dâng trĩu nặng tiếng chuông não nề
Nét phờ phạc rủ rê ngân ngấn
Chứa đựng sầu tủi phận chơi vơi
Liêu xiêu cạn cốc ngẫm đời
Ngõ hồn đơn độc giữa trời truân chuyên.
January 5, 2020
Tam Muội