Giã Từ Đắng Cay
Thấy mưa dầm mà thổn thức đơn côi
Gió thổi mạnh vành môi thêm mặn đắng
Lật trang giấy trải dăm hàng trĩu nặng
Khuây khỏa sầu đằng đẵng trót vương mang
Giọt châu buồn rớt mãi khiến xốn xang
Anh ong bướm lỡ làng duyên đôi lứa
Em hụt hẫng về đâu tìm điểm tựa
Thuở một thời thề hứa trọn sắt son
Thuyền bấp bênh trên sóng dữ từng đòn
Tan tác mảnh héo hon gầy nỗi nhớ
Nhành sim tím kết hình tim trong vở
Bỗng nhạt nhoà chữ nợ cũng tàn phai
Ôm cô liêu tiều tụy đến vóc hài
Dù vẫn biết nắng mai đầy sức sống
Kia phủ sắc óng vàng thêu lối mộng
Sưởi hàn băng, lấp rỗng, xoá ưu phiền
Còn nơi nầy nếm quả chát triền miên
Chẳng nũng nịu, hồn nhiên, toàn tư lự
Dẫu những chuyện vốn cho là quá khứ
Nhưng bởi Ai xử sự há công bằng
Đã thấm nhuần cái lạnh của tuyết giăng
Đành quên lãng như trăng luồn vách núi
Chuỗi đằm thắm gắng buông xua cát bụi
Để canh dài không tủi phận hồng nhan
Đêm nay thôi rồi cắt đứt cung đàn
Ngăn nguồn lệ miên man niềm phẫn uất
Xuôi số mệnh cuốn theo dòng định luật
Xem như là ánh khuất tận đầu non.
November 1, 2019
Tam Muội