Khép Lại Hồn Côi

Cơn rét cuối mùa theo gió giông
Cho xơ xác lá chuỗi bềnh bồng
Chiều nay bảng lảng thêm vầng xám
Khiến cảnh tiêu điều phủ núi sông

Quán xưa lặng lẽ góc riêng mình
Đếm giọt cà phê nhểu cốc xinh
Khói thuốc quyện tròn khơi mộng mị
Chờn vờn cõi dạ rớt rung rinh

Thấp thoáng mơ hồ bóng dáng Ai
Thanh tao vóc ngọc, cánh mi dài
Nhẹ nhàng suối tóc bên thềm chải
Óng mượt đen huyền cuộn bả vai

Ngụm cay ngụm đắng ngụm ưu phiền
Nỗi nhớ giày vò đến đảo điên
Xứ lạ theo chồng em thấu hiểu
Quê nhà có kẻ gối cô miên?

Hạnh phúc êm đềm sánh bước đôi
Hay con đò nhỏ mãi từng hồi
Trông về bến cũ mà lưu luyến
Vọng nước xuôi nguồn để lạnh môi?

Tim này xin gửi lại từ đây
Khắc khoải thầm mong chẳng quấy rầy
Nửa mảnh trăng thề chôn đáy huyệt
Cuối đời nhặt nhạnh đứt đàn dây

Tê tái ân tình, tê tái ơi!
Làm sao nuốt lệ, dứt dòng rơi
Phôi pha hình ảnh người yêu dấu
Đã trót vương mang của một thời?

November 2, 2019
Tam Muội