Khoảnh Khắc Giao Mùa

Màn mưa vén khẽ phủ lưng trời
Nhặt lá cuối mùa rụng tả tơi
Đông đã đến rồi sao ấy nhỉ!
Mà gieo ảm đạm cuộn chơi vơi?

Chẳng lẽ Nàng về khép giấc mơ
Để Ta lưu luyến dãy sương mờ
Lung linh vạt nắng soi đầu ngõ
Ngọn cỏ nô đùa chan ý thơ?

Thu vàng sắc mộng vội buông trôi
Giờ chỉ phất phơ tuyết đỉnh đồi
Một sớm bẽ bàng thay áo mới
Thiên thời uyển chuyển lạnh hồn côi

Sót lại nỗi niềm vương vấn đan
Ngoại ô sa mạc bỗng điêu tàn
Hàng cây vất vưởng âm thầm lặng
Chịu những sóng dồn nơi thế gian

Dầm dề tí tách vẫn đong đưa
Giọt nhớ mang mang rót mấy vừa
Tiếc nuối tháng ngày dang cánh rộng
Giữa bầu thanh thản gió lưa thưa

Hãy chậm thôi nào hỡi bóng câu
Cho tay khoá cửa trái tim sầu
Bởi băng buốt giá đang tràn ngập
Sẽ lấp tơ lòng tận mãi đâu

Hoàng hôn trống trải ẩn trăng khuôn
Thấp thoáng suy tư, thấp thoáng buồn
Mắt dõi phương ngàn như níu kéo
Xích gần…gần nữa….chợt dòng tuôn.

November 11, 2019
Tam Muội