Khoảnh Khắc Hoà Duyên
Tiếng vạc kêu sương…lạc lõng buồn
Khuê trung trầm mặc lệ lòng tuôn
Đèn khuya leo lét in hình bóng
Rũ rượi nghiêng nằm úa nguyệt khuôn…
Hoa đào thoang thoảng quyện gia trang
Cỏ nội đong đưa điệu ngỡ ngàng
Đón ngọn mưa phùn rơi lất phất
Điểm đài xuân sắc…hữu tình đang
Nhóm lửa hồng than nung ấm vành
Dịu dàng khắc nụ ẩn vào chanh
Đặt vào chén thạch rồi châm nước
Ngoài sảnh líu lo chim chuyển cành
Chàng vung ngòi bút hoạ vần thơ
Phượng múa rồng bay phủ tứ bờ
Ý rộng từ hay lời thánh thoát
Bềnh bồng cõi dạ, thả hồn mơ
Thiếp khảy Tỳ Bà réo rắt khơi
Tiêu giao dạo khúc phả khung trời
Hoàng hôn bàng bạc tô vòm lá
Vạn vật dung hoà, vui thảnh thơi
Bốn ánh say nồng quấn quít nhau
Du dương ấm áp toả muôn màu
Bao nhiêu khổ lụy nơi phù thế
Thoáng chốc treo làn bọt trắng phau…
Luyến tiếc trở mình nghe vấn vương
Hoang mang trí não suốt miên trường
Phải chăng tiền định duyên mai trúc
Lảng vảng bên đời…ôi thấu xương!.
May 10, 2020
Tam Muội