Một Chiếc Lá Rơi
Tiếng nhạc xập xình vốn chẳng quen
Cộng thêm nồng nặc của hơi men
Khiến tim khó thở, đành dời gót
Lững thững hành lang ngắm ánh đèn
Bỗng chừng rón rén bước chân Ai
Loang lổ thềm hoang bóng ngả dài
Rồi giọng thâm trầm mang ấm áp
Nhẹ nhàng khoác áo…trọn bờ vai
Bỡ ngỡ…hàn huyên…mới hiểu rằng
“Đó” vừa rớt xuống ngọn hà băng
Tình duyên hụt hẫng vì sai lệch
Ý tưởng mịt mù bởi tuyết giăng
Tôi, anh há đã…lại không thân
Ấy vậy nhưng sao chợt thấy gần
Thấu rõ nỗi niềm đang trĩu nặng
Hay là trắc ẩn chút lòng nhân?…
Tan sở hôm nào, Trọng nhắn tin
Chạy vào…hốt hoảng…ngẩn ngơ nhìn
Xuyên phòng cô lập mà chua xót
Hốc hác trên giường…thầm nguyện xin
Hoá công bày vẽ lắm nhiêu khê
Cuộc sống bể dâu luống não nề
Nghiệp quả, trả vay, hề dứt đoạn
Lão sinh bệnh tử mãi lê thê…
Chiều nay chiếc lá vội vàng rơi
Tang tóc màu mây, ảm đạm trời
Một chuyến xe đời văng tuột dốc
Ngậm ngùi đưa tiễn…bạn mình ơi!
April 3, 2020
Tam Muội