Niềm Riêng Của Anh

Nỗi trăn trở miên trường canh cánh
Thời gian trôi buộc mảnh tơ lòng
Gối chăn lạnh lẽo mênh mông
Nhớ thương da diết quạnh phòng cô liêu

Tuổi nay cũng xế chiều thấp thoáng
Lỡ bước đường đứt đoạn thâm ân
Bà con quyến thuộc ân cần
Phút chốc dương trần tẻ nhạt riêng anh

Lần vấp ngã chòng chành thua thiệt
Vị mặn môi quỵ kiệt tình si
Cung sầu chuốc khổ lụy vì
Hận đời đen bạc sầu bi ngút ngàn

Những khao khát tơ đan võng thắt
Mộng lương duyên chỉ chặt mối tình
Trớ trêu Nguyệt Lão lặng thinh
Thuốc tàn thờ thẫn một mình đơn côi

Con sóng vỗ từng hồi ngất ngưởng
Để đêm về âm hưởng buồn tênh
Cõi lòng cứ mãi chông chênh
Nợ duyên rời rạc bấp bênh u hoài

Chân đã mỏi đọa đày thân xác
Bóng ma trơ lác đác tả tơi
Tâm tư hư ảo rối bời
Lạt phai nhiệt huyết trùng khơi thuở nào

Bầu u tịch lệ trào khoé mắt
Thán thạch sùng dằn vặt linh hồn
Chuỗi dài ray rứt vô ngôn
Lấp nơi đáy huyệt càn khôn tìm về!

October 16, 2018
Tam Muội