Nỗi Niềm Trong Anh

Ảm đạm chiều buông chạnh xót xa
Tiếng ngoe khóc ngất xé lòng Cha
Mút tay khát sữa cần hơi Mẹ
Tuổi nhỏ làm chi vướng khổ mà…

Em biệt phương nao bỏ chuỗi dài
Êm đềm hạnh phúc, ấm bờ vai
Bốn năm đằng đẵng bao chia sẻ
Dẫu thiếu hụt nhưng vẫn miệt mài

Lao tâm đèn sách mộng ngày sau
Công rạng danh thành luôn có nhau
Bền bỉ sắt cầm câu thệ ước
Thắm duyên tơ tóc, xoá niềm đau

Vậy mà ngoảnh mặt để sầu bi
Khi đứa con khờ chưa biết đi
Lụa gấm cao sang lương mỹ vị
Khiến loà khoé mắt, thẳng đường phi

Dòng sông hờ hững nhịp nhàng trôi
Bến đục tình sâu khúc lở bồi
Mặc gió, hàn sương, băng tuyết lạnh
Bao trùm mái lá, quạnh vành môi

Biển đời tang hải giáng vào anh
Cuồn cuộn sóng dâng, nỡ đoạn đành
Buồm gãy nước trào thêm bão tố
Nhận chìm thuyền rã vụn từng manh

Ơ ầu hãy ngủ nhé cho ngon
Chiếc võng đong đưa dạ héo mòn
Trọn kiếp đa mang vòng khắc khoải
Xám mờ tăm tối phủ đầu non.

January 27, 2019
Tam Muội