Nửa Chừng Xuân
Từng tảng mây đen lấp đỉnh trời
Ầm ầm sấm chớp, bụi mù khơi
Hàng cây răng rắc đang nghiêng ngả
Những chú chim câu cũng rối bời
Tiếng mưa lộp bộp phủ hiên lầu
Quạnh quẽ thư phòng, vớ vẩn khâu
Mắt biếc thẫn thờ buông bút mực
Lặng nhìn ướt đẫm cánh hoa nâu
Oằn chất ưu tư vĩnh biệt cành
Rụng nằm mặt đất…kiếp mong manh
Mới qua lộng lẫy, nay tàn tạ
Trơ trọi dưới kia đợi chuyển hành
Nghe niềm não nuột chực ngân nga
Ngẫm cảnh, chạnh đau, tủi phận đà
Thấp thoáng đường trần như rõ đặng
Bóng chiều nhàn nhạt chóng lân la
Ấy vậy mà chưa phỉ sở nguyền
Gánh sầu trĩu nặng mối lương duyên
Gió đông, nắng hạ, xuân, thu mãn
Vẫn đắp chăn thâu, rũ mái huyền
Bạn bè trang lứa kết thành đôi
Thấy họ tháng năm hạnh phúc bồi
Hương lửa ấm nồng bên đám trẻ
Yên bình một cõi, lững lờ trôi
Đâu luồng rét lạnh thổi vào tim
Tê tái hồn đơn phút lặng chìm
Nghiệp quả lẻ thường thôi mặc kệ
Mò chi đáy biển…Há còn kim!.
June 20, 2020
Tam Muội