Rã Cánh Hồng Hoa

Chiều buồn lê gót bước lang thang
Vạt nắng lưa thưa trải ngập đàng
Cõi dạ thẫn thờ niềm trống vắng
Nghe mùa rã rụng giữa hoang mang…

Mấy đêm ray rứt dưới trăng tà
Réo rắt cung sầu chợt vỡ ra
Định mệnh éo le đầy nghiệt ngã
Khiến tình treo đáy vực ngàn xa

Bão tố trần ai kiếp đọa đày
Anh hình dĩ vãng nhớ cuồng say
Ấp ôm tư tưởng âm thầm lặng
Nào biết em đang giọt đắng cay

Nhìn anh ủ rũ quạnh hiên thềm
Khói thuốc lụn tàn châm suốt đêm
Nếu vẫn thiết tha vương vấn cũ
Sao còn cưới vợ để chi thêm

Quãng đời ảm đạm lấp bi thương
Hai quả khảy chung khúc đoạn trường
Mộng mị gối riêng rầu chiếc bóng
Tâm hồn vất vưởng ngưỡng thê lương

Anh hiểu chăng lòng em tả tơi
Khi người yêu dấu chìm chơi vơi
Tương tư vóc ngọc thời xuân trẻ
Da diết trong em động đất trời

Từ nay có lẽ em ra đi
Dẫu chuỗi giày vò, lệ khoé mi
Nhưng để thảnh thơi đời đoạn cuối
Biệt tình xin chúc vạn thiên di.

January 19, 2019
Tam Muội