Thắt Quặn Dưới Trăng Mờ
(Thơ Nhất Vận Từ Cuối)
Cảnh đời hạnh ngộ giữa vườn thơ
Xướng họa khoả khuây trải bến bờ
Tuế nguyệt tâm đồng khơi bỡ ngỡ
Tình sâu tấm mẳn dệt vành nơ
Cảm nhận uyên ương vạn kỷ chờ
Phu thê tiễn biệt nát mành tơ
Chàng đi để dạ sầu trăn trở
Thắt quặn buồng tim vóc ngọc phờ
Non ngàn hướng vọng chuỗi xanh lơ
Se sắt nhìn mưa uẩn vật vờ
Não nuột đăm chiêu hoài nức nở
Thời gian mòn mỏi xác thân xơ
Bóng xế mây chiều khiến ngẩn ngơ
Bến sông cô quạnh đếm từng giờ
Thạch sùng vắng bạn ngâm dang dở
Chàng hỡi! Đành sao rải hững hờ
Ray rứt tâm can khúc thẫn thờ
Khi vàng lá rụng trụi cành trơ
Hàn sương thấm nhểu câu duyên nợ
Là quạnh quẽ đau đến sững sờ
Bão lớn một đêm giông quật quờ
Hồn linh cãi mệnh xoá thiên cơ
Lịm dần mục vữa rời quê sở
Thất thểu trần gian xót đẫn đờ
Nay thuyền cặp bến lại vu vơ
Bởi sóng trường giang mãi lững lờ
Mộng tưởng sum vầy vui gặp gỡ
Nào hay chồng vợ bẽ bàng mơ.
February 28, 2019
Tam Muội