Tình Tợ Khói Sương
Gió giông gào thét giữa đêm trường
Cát bụi mịt mùng giũ tứ phương
Thấp thoáng hình Ai đang thất thểu
Lụa nhàu, tóc xoã, mảnh mai xương
Nàng ngã khụy nằm bên gốc cây
Khiến Ta chưng hửng liệng đôi giầy
Nhào ra từ chỗ gầm cầu ấy
Dang rộng chim Bằng, đỡ dáng mây
Rồi tình quấn quýt, rộ hương xuân
Gắn bó thời gian trót ngũ tuần
Chẳng thể chia lìa, xa nửa bước
Dâng tràn hạnh phúc xoá trầm luân
Năm tháng quây quần sống cạnh nhau
Uyên ương gá nghĩa dẫu con tàu
Tuy giàn cũ rích nguồn năng lực
Kỹ thuật xuềnh xoàng thiếu chuốt trau
Những buổi ngọt ngào, ngập dấu yêu
Choàng tay thưởng thức dưới bao chiều
Đạp xe dạo phố, đông người ngắm
Họ thoáng khen thầm…”Hắn tuyệt chiêu!”
Nhưng kìa một sớm lạnh lùng thay
Tiếng hót nỉ non thường nhật ngày
Chợt vắng im lìm, bầu quạnh quẽ
Tựa làn khói bỗng lẹ làng bay…
Là kẻ ăn sương, phiêu bạt đời
Có gì bề thế để cơ ngơi
Chỉ đây vỏn vẹn niềm tha thiết
Trao tặng cho Em…há vẽ vời!
Thôi đành vùi lấp khối sầu tư
Đã hết trăng thanh, hết mộng chừ
Lặng lẽ trên đường, riêng độc thoại
Âm thầm suốt kiếp…lệ lòng như…!
June 24, 2020
Tam Muội