Ước Lại Hiển Nhiên
Đường đá sỏi bước chân vô định
Ngoại ô chiều yên tĩnh hoang vu
Tóc tang ảm đạm hình thù
Khơi mào lạc lõng vụt vù dâng lên
Tầng xám xịt che nền rực nắng
Rậm rịch trời vỗ rặng dương đang
Phiêu diêu trải giấc mơ màng
Nhàn du khảy điệu nhịp nhàng thoi đưa
Nghe hoài niệm lúc vừa tuổi mộng
Trên lối xưa gió lộng thét gào
Mây luồn cảnh vật chênh chao
Cô liêu giữa chốn…nghẹn ngào giọt châu
Trúng cảm lạnh với đầu hứng những
Hạt dầm dề chảy nựng vành môi
Tinh thần bấn loạn xuống trồi
Phập phồng trống ngực, phím ôi cung xề
Chàng tấp vội giọng rê hớt hải
Chẳng đắn đo ngần ngại cởi nhanh
“Em ơi! Qua có chút thành
Thùng thình hơi rộng”…Khoác quanh vai mềm
Tim ấm áp êm đềm khúc nhạc
Tấu âm vang tợ thác hò reo
Bỗng dưng choáng váng bèo nhèo
Gắng thều thào tiếng…chèo queo ngã đùng
Khi hồi phục mông lung suy tưởng
Thân rã rời mắt nhướng tìm Ai
Chỉ kia nguệch ngoạc chừng vài
“Chữ duyên gặp gỡ…nhớ giai nhân vì…”
Đâu văng vẳng rù rì hoa cỏ
Thoảng lưa thưa lấp ló ngược miền
Tơ lòng réo rắt luân phiên
Gian trần ước lại hiển nhiên tương phùng.
July 9, 2020
Tam Muội