Còn Đâu Vóc Dáng Thuở Nào
Trời sa mạc trưa hè oi bức
Cây úa vàng đất nứt cỏ khô
Ánh dương rực chiếu loã lồ
Gió luồn bão cát núi phô lớp tầng
Cảm bà cụ bần thần góc xó
Dưới gầm cầu dãi gió dầm sương
Mưu sinh lê bước khắp đường
Bôn ba lẫy bẫy trơ xương lưng còng
Thời võng lọng quần hồng áo lụa
Mỗi gót hài tợ chúa, nữ hoàng
Chẳng màng suy nghĩ lo toan
Vũ trăng đối ẩm phụng loan miệt mài
Vướng nghịch cảnh rạc rài lưu lạc
Đời dập vùi vóc hạc thuở nao
Từng say lãng tử chênh chao
Sầu luỵ anh hào, nghiêng ngả quân vương
Nay lấm tấm pha sương tuyết phủ
Ảnh lu mờ liễu rũ nhá nhem
Tay nâng chiếc gậy cũ mềm
Lần mò dò bước như đêm giữa ngày
Hồng nhan bạc đoạ đày khất thực
Đẩy dáng hường xuống vực thẳm sâu
Thều thào ngửa nón cuối đầu
Bi ai thảm thiết, xin nhau chút tiền
Bầu nắng gắt bỗng nhiên đổ lệ
Cám cảnh sầu dâu bể trầm luân
Hoá công rớt giọt xuống trần
Khoả khuây nhân thế nhạt dần khổ đau.
July 29, 2018
Tam Muội