Đa Tình Thán
Chớm tháng tư rồi, vẫn buốt không gian
Bầu thinh vắng, vẳng đàn ai buồn bã
Khảy điệp khúc, can chi chùng cõi dạ
Ngẫm phận mình…nấn ná lại càng đau
Trót lụy vương nên ráng xế kia dàu
Hoa tàn đó, nọ tàu ga trễ chuyến
Cho lữ khách trông theo, sầu quyến luyến
Đếm bước về, hồn quyện áng mây đen
Dòng dở dang nào vướng phải sang hèn
Hoặc bạc bẽo, bon chen vì tửu sắc
Nồng thắm đượm cũng đành giao phó mặc
Lão Nguyệt bày lí lắc bện đường tơ…
Giọt cà phê chầm chậm đến thẫn thờ
Trải khối mực, họa thơ, lồng thương nhớ
Đem ngòi bút, khoả khuây trần duyên lỡ
Cuốn nỗi niềm rạn vỡ giữa buồng tim
Anh thấu chăng sự thật đã nhận chìm
Cười gắng gượng, bởi kim luồn muối xát
Lời chúc phúc sao hàng châu sột soạt
Đọng hoen mờ từng hạt nhểu vào trong
Những băn khoăn nặng trĩu ở tấc lòng
Cảnh khao khát, hằng mong, giờ chôn kín
Lửa cháy bỏng uyên ương thầm cố nhịn
Để giữ tròn chữ tín nhiệm tương lai…
Nắng nhạt dần gió thổi lạnh bờ vai
Nhìn chiếc bóng kéo dài trên thảm cỏ
Yêu bất hối nhưng chan màu vàng võ
Mối tình nầy khi ngỏ…bấy người thông?
April 12, 2020
Tam Muội