Đành Quên Ước Hẹn Năm Nào
Ngọn gió chiều nay bỗng hững hờ
Để vầng mây tím chuỗi chơ vơ
Lối xưa cây cỏ u buồn quá
Cảnh vật tiêu điều, bước ngẩn ngơ
Chiếc lá vô tình khàng khẽ rơi
Dường như điểm báo ý duyên đời
Mộng tan chỉ lệch vòng ngang trái
Sợi khuấy tâm tư, trĩu nặng lời
Có phải phương trời anh đã quên
Một thời dĩ vãng ngắm trăng lên
Câu thề trọn kiếp không nhoà nhạt
Son sắt uyên ương nguyện vững bền
Tháng năm chầm chậm nhẹ nhàng trôi
Đằng đẵng thời gian, trông đứng ngồi
Trước lúc ra đi anh hứa hẹn
Cau trầu dạm ngõ đặng chung đôi
Mòn mỏi đợi chờ héo nét xuân
Nỡ gieo hụt hẫng chuỗi trầm luân
Giọt thương gửi gắm ngày càng lớn
Giải thích thể nào, lệnh phải tuân!
Ngưỡng cửa Vu Quy trải thảm vàng
Sầu vương dằng dặc phủ đài trang
Ngổn ngang trăm mối, tơ vò võ
Xuất giá sao đành khi dạ mang?
Ngước mặt ngăn dòng lệ chợt tuôn
Hay cơn bụi cát dửng dưng luồn
Khiến hoa rã nhụy, cành trơ trọi
Xuân đã đến rồi, tuyết vẫn muôn!
Đầu môi chót lưỡi, gợi lòng xiêu
Cợt phấn đùa hoa, thoả cánh diều
Nhức nhối tim khờ anh có thấu
Một lần vấp ngã vạn cô liêu.
April 26, 2019
Tam Muội