GHEN
(Thơ Vui)

Rặng liễu ánh trăng treo
Phong linh gió thoảng reo
Phòng đơn quạnh bóng chèo queo
Nỗi buồn man mác gửi theo lộng tầng

Nguyệt cầm trầm bổng ngân
Khơi nỗi niềm bâng khuâng
Tương tư tấc dạ bần thần
Muộn phiền một khối tim lần nhói đau

Leo lét ánh đèn dầu
Thổn thức chuỗi canh thâu
Ngậm ngùi da diết ưu sầu
Luyến lưu nhung nhớ khắc sâu sợi tình

Trống ngực đập thùng thình
Rụng rời hồn thất kinh
Dòng thơ xướng hoạ giao tình
Đọc xong vỡ lẽ lặng thinh từng hồi

Khoảnh khắc chậm buông trôi
Ngọt mật anh ươm mồi
Tặng nàng thi sĩ có đôi
Mắt huyền óng ánh vành môi mọng dầy

Lửa hừng hực ngập đầy
Tê tái cõi lòng đây
Ớt nào ớt lại chẳng cay
Phím tơ hụt hẫng tóc mây võ vàng

Thiết tha tình chứa chan
Hồ điệp tặng hồng nhan
Còn em canh cánh bẽ bàng
Lẻ loi vò võ rũ màng lệ hoen

Khi yêu hay đổ ghèn
Tình ái nhuốm hơi men
Vì yêu nên phải bon chen
Tập làm sư tử mà ghen với đời

Say đắm anh buông lời
Âu yếm trải muôn nơi
Miên trường thao thức chơi vơi
Luỵ tình vương ái tả tơi mảnh hồn.

July 9, 2018
Tam Muội