Vuột Khỏi Tầm Tay

Rậm rịch rền vang, gió gọi mời
Rào rào bong bóng phập phồng rơi
Chớm Đông khí hậu dường thay đổi
Rét buốt hoang vu phủ đất trời

Hứng ngọn mưa dầm chạnh ngổn ngang
Nhìn theo con nước rẽ dăm hàng
Cảm nhoi nhói dạ luồn da diết
Ký ức xa xưa chuyện lỡ làng

Tí tách dẳng dai siết cõi lòng
Ai giùm thắp lại ngọn thong dong
Lửa đem sưởi ấm hồn băng giá
Đã ngót sa vào đọt tuyết phong

Sáu năm đằng đẵng của thời qua
Từ dạo ba lô bỏ cửa nhà
Phiêu lãng phương mô đành biệt dạng
Bặt tin cánh nhạn để phôi pha?

Còn lưu giấy mực trữ bài thơ
Tỏ rõ nỗi niềm trong ước mơ
Bởi phận thấp hèn nên giấu nhẹm
Mối tình thầm lặng khiến ngu ngơ

Khi chợt bâng khuâng thấu hiểu rồi
Anh chừ sương khói lững lờ trôi
Chơ vơ chốn cũ, con đò ngóng
Tàn tạ nông sâu bến lở bồi

Lúc nào chậm bước nhớ về nhau
Dưới bóng tà huy tím nhuộm màu
Mà vấn vương hồn, mà khắc khoải
Thì đây cũng khẽ giọt sầu lau.

November 5, 2019
Tam Muội