Chàng Đi Cõi Dạ Vương Sầu
(Thơ Hoạ Giữ Y Từ Cuối)

Đôi ngả từ đây vĩnh biệt RỒI
Con thuyền rẽ sóng hững hờ TRÔI
Thu về héo hắt chao lòng LÁ
Thắt thẻo lìa cành lác đác RƠI

Dằng dặc gánh sầu đọng mắt NHUNG
Canh dài thao thức nỗi bâng KHUÂNG
Lương duyên rực rỡ, tình nồng THẮM
Bỗng chốc vỡ tan vất vưởng HỒN…

Đẹp mối tơ tằm họa bức TRANH
Một đôi bướm trắng kéo nhau GẦN
Tô thêm thảm cỏ xanh màu LÁ
Và chuỗi ngân hà toả suốt CANH

Ấm áp hương yêu ngát đượm ĐẦY
Hoa vờn nguyệt thẹn ngưỡng trang ĐÀI
Hồn linh hoà quyện nương con GIÓ
Nhịp khảy cung đàn, ngây ngất SAY

Gió thoảng vi vu lắc nhẹ MÀN
Tay đan đầu tựa ngắm tia VÀNG
Lâng lâng biển ái, chàng thầm NÓI
Nắng ửng má hồng điệp khúc THANH…

Heo mây bàng bạc tiết sang THU
Ái nhạt cung buồn ảm đạm U
Hồn lạnh hướng tầng trôi diệu VỢI
Lệ khơi khoé mắt giọt sương MÙ

Niềm ưu ray rứt chợt tràn VỀ
Bể mộng duyên tàn, nhạn lãng ĐI
Vẫn chỉ độc hành đời vắng LẶNG
Tam sinh phận bạc ngậm ngùi TÊ!

September 13, 2018
Tam Muội