Phũ Phàng Chi Hỡi!

Đêm ngậm ngùi, buồn bã, đọc thư anh
Những hàng chữ quấn quanh theo điệu múa
Khiến trang giấy, nhũn mềm, nhăn trầy trụa
Chuỗi êm đềm một thủa vụt khói sương

Hết thật rồi! Bao ước mộng uyên ương
Xây hoài bão dặm trường luôn gắn bó
Dẫu tuyết bạc phủ trùm lên ngọn cỏ
Theo tháng ngày vàng võ điệu sơn khê

Hay cách ngăn chân thất thểu đường về
Khi qua phố não nề trông đôi lứa
Cùng sánh bước, chuyện trò, vai đầu tựa
Ngẫm phận mình, lạc giữa nỗi cô đơn

Bấy canh dài đếm thổn thức, trống trơn
Lạnh lẽo gối chăn, chờn vờn giấc ngủ
Tắc lưỡi thạch sùng, vang trong vũ trụ
Khe cửa luồn gió hú, chạnh mênh mang…

Vậy đành sao! Nay nỡ xuống phũ phàng
Tấu bản nhạc nhỡ nhàng câu mai trúc
Thôi thì Ấy thẳng chiều cương thúc giục
Thoả tang bồng, ngoạn mục thưởng đó đây

Còn riêng em vẫn ngóng đợi nơi nầy
Dù tiết hạ hứng đầy tia nắng gắt
Thu ập đến ôm mây mù dìu dặt
Đón xuân sầu, đông nhặt cảnh cô liêu

Xin lặng thinh, chớ vội vã trút điều
Tạo sóng dữ thủy triều dâng thảm trạng
Giạt đò nhỏ tả tơi trên sông quãng
Đừng “cạn tàu ráo máng” kẻo nghiệp vương.

June 14, 2023
Tam Muội