Tỏ Bày Nghĩ Suy

Ngồi lặng lẽ đọc niềm riêng vừa viết
Chuỗi thăng trầm cay nghiệt của đời anh
Nỗi cô liêu đang gặm nhấm lộng hành
Trong gác vắng lạnh tanh vì nhung nhớ

Nếu đà hiểu chuyện tình không duyên nợ
Ly nước tràn, chậu vỡ, héo tầm xuân
Hà can chi để khắc khoải thấm nhuần
Đem vướng bận trầm luân vào cõi thế

Dồn cuộc sống xuống con đường kiệt quệ
Rớt vũng lầy dâu bể mãi đeo mang
Bến Tiêu Tương đã đúc kết lỡ làng
Hãy mạnh mẽ hiên ngang là tùng bách

Xua ngớ ngẩn vọng cầu câu thiết thạch
Đầu đội trời hiển hách đáng đời trai
Đừng lụy Cha Mẹ, hốc hác hình hài
Tháng phờ phạc, năm dài thêm nhọc trí

Thôi mềm yếu bình tâm mà suy nghĩ
Thực tế nầy thi vị biết bao nhiêu
Gió hiu hiu dưới ánh nắng ban chiều
Thả hồn với cánh diều bay tự tại

Dẫu sóng bạc đẩy đưa thuyền xa ngái
Chớ ngả nghiêng sợ hãi bởi cuộn cuồn
Vững tay chèo vì sẽ có kẻ luôn
Đi bên cạnh làm nguồn vui an ủi

Bầu bạn đến khi, tro tàn cát bụi
Hay óng vàng khuất núi ở gành Tây
Thì đôi ta vẫn khắng khít đong đầy
Như hoa lá cỏ cây nào tuyệt chủng.

February 14, 2020
Tam Muội